Thứ Bảy, 28 tháng 6, 2014

RÈN SỨC KHỎE

Đang trong quá trình tập KHÍ CÔNG HIMALAYA nên nói chuyện sức khỏe:
- Rèn luyện sức khỏe chẳng khác nào cai nghiện ma túy, điều cốt lõi là trước tiên mình có muốn khỏe không đã, cũng như con nghiện khi đang phê thuốc cũng muốn  cai hay không.
 Thế thì ai chả bảo là có muốn nhưng chắc chắn là:  muốn khỏe, muốn cai nghiện thành công tưởng dễ mà vô cùng khó.
- Có nhiều con đường để rèn sức khỏe hay cai nghiện nhưng tùy bạn lựa chọn:
Ta phân ra làm hai trường hợp cơ bản:  TỰ NGUYỆN HOẶC CƯỠNG BỨC.
thôi mình cứ nói về TỰ NGUYỆN  đi , .
Bạn có thể rèn sức khỏe bằng phương pháp luyện tập thể thao hoặc ăn uống điều độ, ngủ nghỉ đúng giờ hay dùng các loại thực phẩm chức năng hoặc kết hợp 3 in 1, 2 in 1 ..v...v...
- Nếu bạn dùng thực phẩm chức năng bạn chỉ khỏe tạm thời trong thời gian ngắn về lâu dài nó cũng hết tắc dụng.
- Nếu bạn ăn uống điều độ, ngủ nghỉ đúng giờ thì cũng tốt nhưng còn thời gian làm việc, nghỉ ngơi đi chơi, bao chuyện xảy ra bạn cũng chả thể điều độ mãi được.
Như vậy, chắc chắn muốn khỏe thì phải luyện tập thể thao và .......


Thứ Ba, 24 tháng 6, 2014

LẦN ĐẦU TIÊN

- Lần đầu tiên em quay tròn 21 vòng trong bài tập khởi động luân xa 1 trong chương trình KHÍ CÔNG HIMALAYA nhập môn sau 9 ngày tập.
- Lần đầu tiên em ngủ một mạch cả đêm không thức dậy lần nào.
- Lần đầu tiên em cảm nhận được có một nguồn năng lượng mới trong cơ thể em
 Cám ơn  KHÍ CÔNG HIMALAYA
 Cám ơn người đã hướng dẫn em tập môn này.
 Cám ơn các bạn đồng môn.

Thứ Năm, 3 tháng 4, 2014

Người đàn bà điên. ( P1)

- Một ngày mùa hè cách đây đã 2 năm, khi Tôi về quê thăm nhà thì đúng ngày người đàn bà đó mất, một ngày nóng như đổ lửa mặc dù buổi đêm và sáng sớm có một trận mưa vội vàng nhưng không làm giảm được cái nhiệt độ nóng nực như ngộp thở. Chuyện về một người đã khuất chắc là chẳng ai muốn nhắc lại làm gì, đặc biệt đó lại là người đàn bà dở hơi. Nhưng thôi thì tôi cứ viết ra đây, có thể đó là một câu chuyện buồn, cũng có thể là một câu chuyện có một kết thúc có hậu hoặc có người bảo cái kết của nó cũng chẳng khác gì cái kết của câu chuyện " Làng Vũ Đại ngày ấy " của Nam Cao. Còn với Tôi viết lại câu chuyện này - một câu chuyện có thật ở ngay nơi tôi sinh ra và lớn lên thôi.
Khi tôi là cậu học sinh lớp 4, lớp 5 cách đây khoảng 30 năm, thì người đàn bà đó cũng đã dở hơi rồi.  Chị ta hơn tôi khoảng 6 tuổi, tên của chị ấy mang tên một loài hoa chuyển nở về đêm - hoa Quỳnh, một cái tên thật đẹp.
Chị Quỳnh học hết lớp 7 thì nghỉ học do mắc chứng bệnh dở hơi, người nhà chị ấy cũng đã mang chị ra bệnh viện tâm thần ở Trâu Quì - Gia Lâm để chữa nhưng không khỏi, chẳng ai biết nguyên nhân vì sao. Có lẽ do biến cố gia đình của nhà chị ấy ,đấy là tôi đoán vậy, còn một thằng trẻ con như tôi hồi đó thì làm sao dám khẳng định được chuyện gì là đúng, là sai .
Bố Quỳnh mất khi chị ấy mới được 2 tuổi, chị ta có một người anh và một người chị, người Anh trai làm trong quân đội khi đó đã lên cấp thiếu tá, khi chiến tranh biên giới phía bắc xảy ra, trước khi được điều ra chiến trường anh ta tranh thủ trốn đơn vị về thăm nhà qua đêm rồi vội vã quay lại chiến trường. Anh nhảy tàu
thì bị tai nạn, bánh xe tàu đã nghiến nát cơ thể anh. Cả gia đình Quỳnh đau đớn khi nhận được tin đó, người mẹ Quỳnh - Bà Chiêu như chết đi, sống lại khi nhận được tin đó, đói khổ, góa chồng nuôi 3 đứa con. Hi vọng lớn nhất là ở đứa con trai thì lại bị như vậy, giá như nó hi sinh trong chiến tranh thì nỗi đau nó cũng nguôi ngoai phần nào, đằng này nhà nước thì không công nhận, Bà như người mất hồn và đứa con gái thứ 2 của bà cũng mắc bệnh từ đó.

Thứ Ba, 1 tháng 4, 2014

Bao giờ trả hết nợ tình ?

- Vừa rồi đọc bài viết của bạn Đỗ Quyên viết về hai người đàn ông đã giúp đỡ bố con cô ấy trong đêm tối, mình cũng kể câu chuyện của mình, Nó cũng xảy ra cách đây 20 năm rồi, thực sự mình cũng không thể quên được, cảm giác như nợ một cái gì đó nó đè nặng lên mình. Thôi thì cứ viết lên đây,biết đâu đấy có một phép màu nào đó cho gặp lại được người xưa.

Đó là vào những ngày tháng 3 năm 94 của thế kỷ trước. mình cũng không nhớ rõ khi đó mình là đứa sinh viên mới bước vào giảng đường đại học. Cái thời đó cái đói vẫn ám ảnh lứa sinh viên tụi mình, tuy nhiên nó không phải dạng đói triền miên nhưng thập niên 8x trở về trước. Thời đó cơm sinh viên cũng chỉ 700 đ, đến 1000đ, ăn lịch sự lắm thì 1500đ. Mình cứ hàng tuần về nhà, tiền nhà bao cấp cho là cứ 50.000 đ/1 tuần cho tất cả chi tiêu ( không bao gồm học phí ), vì thế tuần nào cũng dạng hết tiền vào thứ 6, thứ 7 chỉ đủ tiền xe về nhà, không thì đạp xe đạp. Nhà mình đến Trường thì cũng chỉ khoảng 35 km.

Lần đó mình đi xe buýt, đến bến Nứa thì lại bắt xe khách ,Bắc Ninh ,Bắc Giang. Trong túi chỉ còn 2000 đ, không đủ cho đoạn đường Hà Nội - Đình Cả ( 30 km tương đương 3000 đ) vì thế đến đoạn từ Từ sơn thằng lái xe nó tống cổ xuống, mình đành lếch thếch đi bộ. Quãng đường 6 km mà vào lúc gần buổi trưa thì cũng khá là mệt, đã thế buổi sáng cũng chưa ăn gì..
Vẫy nhờ vài chiếc xe máy, họ chẳng cho nhờ. Giờ tan học học sinh trường cấp 3 Lý Thái Tổ đi về từng đàn, kín cả con đường quốc lộ 1. Trong dòng xe đó, một cô bé hỏi mình.
 - Anh ơi, anh có đi nhờ xe không ?.
Mình nhìn cô bé, gật đầu:
- Em cho anh nhờ đoạn!
Cô bé chắc là học sinh lớp 10 trường Lý Thái Tổ -TS, đấy là mình đoán vậy,cũng không chắc lắm.
Cô bé đỗ xe, nhường tay lái cho mình, đoạn đường đi nhờ cũng khoảng được 2 km. Mình cũng nói với cô bé rằng, mình sinh viên , đi xe đến bến Từ Sơn đi bộ đến nhà bạn bên làng Đình Cả thì mượn xe đạp đi về. Cũng không nhớ rằng mình có nói là hết tiề nhay không còn tiền xe ôm không nữa.
Khi đến chỗ rẽ vào xã Tương giang. Thì Cô bé phải rẽ vào làng.
Tôi cám ơn cô bé, bỗng nhiên cô bé dúi vào tay tôi một nắm tiền khoảng 2.500 đ và nói.
- Anh cầm lấy đi, rồi bắt xe ôm mà về!
Tôi quá ngạc nhiên, nhìn cô bé chỉ nói vớt vát được câu.
-Anh không lấy đâu, em học sinh làm gì có tiền!
- Đây là tiền ăn sáng của em!
Nói rồi cô bé phóng xe đi thẳng ,để lại tôi một mình ngơ ngác. Tôi thẫn thờ lại tiếp tục đi bộ hơn 1 km nữa, cầm mấy đồng tiền của em tôi thấy nặng trĩu.
Vào nhà thằng bạn, nó nói luôn:  Lại vào nhờ người ta đưa về chứ gì ?
Nó giữ lại ăn cơm, mình từ chối. Nó đưa mình về nhà. Từ nó về nhà mình cũng 4 km, 
Câu chuyện của mình ,mình giữ kín, phần vì thấy xấu hổ và nó cũng chẳng có gì để mà nhắc lại.
Số tiền đó mình giữ rất lâu chỉ mong lúc nào đó gặp lại để trả, thế rồi đến giờ đã 20 năm.
Không biết tên, không địa chỉ thì làm sao để trả đây.
Cũng chỉ mong một điều ước găp lại cô bé để nói lời. Cảm ơn em !
Chính những đồng tiền đó đã làm cách nhìn của Tôi về con người nó cũng đầy cảm xúc,yêu thương.

Lên phố

Nay xóm em lên phố
Đúng ngày cá tháng tư
Cứ tưởng chuyện thực hư
Mà hóa ra sự thật.

Xã đã chuyển thành phường
Thôn xóm thành tổ, phố
Lại chuyển hóa cán bộ
Thành phố chuyển về Phường
Công an xã ra đường
Biến thành dân chỉ chỏ.

Người dân vẫn nghèo khó
Chỉ cán bộ đông thêm 
Lệ phí cũng đi lên
Và thêm nhiều khoản phí

Chỉ một điều có lý 
Nhiều chỗ thêm việc làm
Cuộc sống vẫn gian nan
giảm thêm người thất nghiệp.


Thứ Ba, 15 tháng 10, 2013

ÔNG TRƯỞNG THÔN - PHẦN 2



P2.
  Ông  Khỏe cách đây 30 năm đã làm đội trưởng sản xuất khi nền kinh tế vẫn còn bao cấp, nhà ông đất rộng khỏang 3 sào bắc bộ  tức là hơn 1000m2, sau đó ông còn đổi ruộng 5% lấy cái ao phía đằng trước thành ra đất nhà ông rộng đến gần 2000m2, thế rồi sau gần 30 năm lúc làm cán bộ cấp xã, lúc làm cán bộ cấp thôn lúc là dân đen, đất đai nhà ông cứ bán dần, bán dần. Người ta làm cán bộ thì giầu lên, còn ông thì lại nghèo đi. nhưng có những chuyện còn đáng buồn hơn cả chuyện giầu hay nghèo. Đó là chuyện tình ái. Ông làm đội trưởng sản xuất được 2 năm thì ông được chuyển lên làm Ban quản trị HTX, thời bao cấp, làm cán bộ HTX cũng khá là có mầu nhưng chủ yếu là ăn uống. Khi nền kinh tế bao cấp xóa bỏ năm 1986 thì HTX cũng giải thể, trước khi nó được giải thể thì những người trong Ban quản trị HTX cũng được mua một mảnh đất giá rẻ gần như cho không ở ngay trung tâm xã. Tính theo thời giá bây giờ thì nó cũng có giá trên tỷ đồng.
Ông Khỏe lại quay về làm anh nông dân, nhưng việc nhà nông thì chủ yếu vợ ông làm, ông mua một cái công nông để chở lúa hay ai thuê vận chuyển gì thì ông làm, vợ chồng ông còn làm đậu và chăn nuôi, kinh tế của gia đình ông ngay một khấm khá. Thời những năm cuối của thập niên 80 thế kỷ trước, cái làng Hạ này chưa có điện. Cả làng với 200 nóc nhà thì chỉ có độ 3 nhà có ti vi đen trắng, một trong 3 cái đó là nhà ông, lúc đầu ti vi nhà ông cũng chỉ chạy bằng ắc qui, sau đó gần 1 năm thì ông mua thêm cái đầu video quay băng và mua cái máy phát điện. Ông Khỏe có hai cái nhà, cái nhà  to ở trên thì Vợ và hai con ông ngủ, còn nhà nhỏ ở sát đường Làng thì ông ở, vừa trông công nông, vừa để làm đậu. Ông dễ tính nên người trong xóm rất hay vào nhà ông xem ti vi, ngày đó ti vi cũng chỉ có được 1 đến 2 kênh. Phải nói là trẻ con như bọn tôi mê lắm, cứ đi học về là vỗi vã ăn cơm rồi xuống nhà ông chờ xem. Cứ được xem là thích ,chương trình gì cũng xem. Tất nhiên mê nhất vẫn là phim truyện. Những bộ phim truyện dài tập của Liên Xô hay là phim Tôn Ngộ Không, cứ chưa tới 6h tối nhà ông đã có khỏang 4, 5 vị khách không mời.
Trong số những vị khách xem vô tuyến có 3 mẹ con cô Tám, Cô Tám nhà cách nhà ông qua một cái ngõ nhưng nhà cô đi ngõ bên kia. Ở thôn quê  mọi nhà cũng như các ô thửa ruộng đươc phân cách bởi bờ vùng ,bờ thửa. Mà bờ ở đây nó cũng như cái ngõ, từ ngõ chung đi vào nhõ riêng. Thế nên nhiều nhà họ có thể đi về bằng hai ngõ.
Cô Tám năm đó cũng khỏang 27 tuổi, ba con. Chồng cô làm thợ Mộc, nhà cô cũng thuộc loại khấm khá, vườn rộng, nhà to. Chồng Cô thường đi làm các công trình gần nhà ,có khi công trình xa thì phải mấy hôm mới về. Nhà cô xung quanh vườn trồng tòan tre , tre vừa làm hàng rào, vừa có thể lấy những cành rong nhỏ làm nhiên liệu đun bếp. Cái thời đó vùng quê này đã làm gì có than, còn bếp ga thì là loại không có trong từ điển. Mỗi lần đi xuống nhà ông Khỏe xem ti vi, mẹ con cô lại lách qua những bụi tre để đi tắt cho nhanh. Cô thuờng mang theo hai đứa con đi theo thằng lớn 5 tuổi, thằng nhỏ cũng gần 2 tuổi.
Cô Tám cao, mặt hơi dài, mắt to, con mắt lung liếng, điểm thêm cái nốt ruồi rõ to bên mắt trái. Cô cũng thuộc loại dài chân và dài cả lưng nữa, vì thế chẳng thể gọi cô là đẹp cho dù nhìn cái vòng 1 của cô nhiều khi cũng rung lên bần bật theo mỗi bước đi của cô.  Dù thôn quê những cũng chỉ bận bịu lúc ngày mùa , nếu không có nghề phụ thì nói chung đền chơi dài. Cô mê xem ti vi lắm, có khi buổi trưa cô cũng xuống xem. Những năm 1987, 1988 ti vi phát buổi trưa khỏang 1,2 giờ, trong đó có phát cả phim nữa.
 Ông Khỏe nhiều khi đi làm mệt buổi tối có khi mọi ngừoi đang xem , ông cũng nằm ngủ. Nếu như thành phố mà như vậy thì mọi người chắc là phải đi về, nhưng ở quê thì kệ, ngủ cứ ngủ, xem cứ xem. Ti vi nhà ông để ngay đầu giường, ông có thể vừa nằm ,vừa xem ,còn những khách xem ti vi thì ngồi phản,  còn bọn trẻ con chúng tôi thì dải chiếu ngồi nền nhà. Những bộ phim truyện nước ngòai thì không thể thiếu những cảnh hôn nhau đắm đuối hay cảnh phòng the, cho dù nó chẳng thể để người xem nhìn thấy hết, nhưng nó cũng đủ làm cho con người trở nên rạo rực, nhất là với những phụ nữ đa tình như Cô Tám, những lúc như thế cô vừa nhìn màn hình rồi lại liếc cái cơ thể vạm vỡ của ông Khỏe đang nằm xem truyền hình.

Thứ Bảy, 28 tháng 9, 2013

MỘT KIỂU KINH DOANH ( PHẦN 15 -2)



 NẤC THANG THỨ 2. -  NHỮNG NGƯỜI BẠN FB1
-         676 bạn, một con số không nhỏ, cho dù làm bài toán xác suất thì cũng phải được 1/10 dùng sản phẩm. Đấy là mình tính khiêm tốn, mình tin mình có thể được nhiều hơn. Bắt đầu từ ai trước nhỉ ?
À, Anh Bạch Thủ Sầu Lang , sau khi nghe mình xong có thể anh ấy sẽ nói thế này.
- Chú nhìn thấy Anh cần thiết phải dùng cái này à ? -  tất nhiên là mình im, anh ấy lại nói tiếp.
- Bao nhiêu năm làm công dân mạng mà Quan Họ vẫn mộc mạc quá. Rồi anh cười rung râu, mình cũng bẽn lẽn cười theo, rồi xin phép anh mình về.
Mình biết khó khăn đấy nhưng mình vẫn phải tin, niềm tin sẽ khiến mình chiến thắng.
Người tếp theo mình đến sẽ là chị Huong Thanh, vừa gặp chị ấy, chị ấy đã bảo: Chị cũng đang định mời em, em dùng đi. Hai chị em sẽ cùng cười và mình sẽ xin phép để đi tiếp thị trước kẻo chị ấy lại tranh mất.
-         Mình tuy có chút bối rối nhưng không sao, làm cách mạng phải bao gian khổ mới thành công, mới chút khó khăn đã nản, Mình đến nhà ai đây. Đúng rồi, Già Làng Trường Ngô Xuân , già mà sử dụng thì cứ gọi là khoảng 500 thành viên Ngô Bắc sẽ dùng theo, Kim cương đang trong tầm tay.
- Hố Hố, điệu cười quen thuộc của Già, chú phải để các em nó kiếm ăn chứ, anh rượu suốt chưa kịp dùng đâu, trong họ mình cũng có người mời già rồi. Đương nhiên mình không thể ép già được, không sao mình vẫn còn nhiều bạn. Bây giờ đến cụ Hoai Nikon, có thể cụ sẽ không dùng, nhưng không sao, có vào hang mới bắt được cọp. Vừa gặp cụ ,mới nói với cụ chưa hết câu cụ đã khà khà.
- Cụ ngồi đây với em, mỗi người làm 5 cốc bia rồi nói chuyện sau. Mình lại cười ngượng.
Thôi em về đây, cụ làm việc tiếp đi. Đấy muốn tiết kiệm thời gian thì mình lại phải đi tìm đối tác khác luôn. Đến hẳn chỗ khó khăn nhất, biết trước cụ ấy sẽ không mua nhưng mình phải hi vọng.
Chờ mãi thì cũng thấy được cái status của cụ ấy.
- Mình đang càphê ở tầng 72 Kangnam, bạn nào rảnh đến đây càphê.
-         Cụ ấy là Tiên Ông, mới nhìn thấy mình cụ ấy đã cười nói.
- há há, tôi biết ngay mà từ cái hồi cụ mở Mua dùm, Bán giúp là tôi đoán cụ kinh doanh đa cấp. Chả chờ cụ ấy gọi cà phê mình đã vội chạy đi. Mình đã hoang mang rồi, niềm tin vào Kim Cương đã bắt đầu nhạt , nhưng dù sao thì vẫn cứ phải tin, mình chạy đến tìm bạn Vũ Thái Dũng, dù chưa gặp bao giờ ngoài đời thì ngày nào chả gặp trên ti vi, với bạn này mình sẽ không mời mua, mình sẽ ờ bạn ấy đi ăn một bữa thật sang trọng rồi bảo bạn ấy đăng ký thành viên. Chỉ cần cái gật đầu của bạn ấy thôi thì mình coi như là tỷ phú, vì fan hâm mộ của bạn ấy ở khắp đất nước.
Rình mãi ở cổng truyền hình cũng gặp được bạn ấy, nghe mình nói bạn ấy đã nhăn mặt.
- Anh ơi em vội lắm, không có thời gian đâu. Em còn chuẩn bị phải lên sóng đây, bài vở còn chưa cả thuộc hết, mặt bạn ấy nhăn nheo, mình cũng nhăn nheo theo.
Ừ thôi vậy, mình lại nổ xe máy chạy đi.
-         Giấc mơ của mình lại tiếp tục.
Sự mệt mỏi bắt đầu gặm nhấm đến mình, không ngờ sự kinh doanh bây giờ lại khó khăn đến vậy. Đổ cho đầy bình xăng rồi gọi điện:
Alô, Huy Zozo à, em đang ở đâu.
- Em tận cà mau cơ. Có chuyện gì không anh ?
- À không, tưởng chú ở nhà có cái này hay lắm.
Mình nói thế thôi, chứ coi như cơ hội tuột rồi,
- Này cái ông kia, có tắt ngay điện thoại không, có muốn bị phạt 5 triệu không ?
Mình đi vội về nhà.
Mỏi lắm rồi, không đi nữa, hình như hôm nay là ngày đen.
Về nhà, mở máy tính : Loan Tran đang online.
Thế là vào chat.
- Chào em
-Em chào anh.
- Em khỏe không ?
- Em hơi mệt.
À, Anh có cái này muốn tặng em.
- Cái gì vậy ?
-Thực phẩm chức năng. Em dùng xem khỏe người đẹp da.
- Em dùng rồi, thành viên từ 2 năm nay rồi.
à, ừ thế hả. Chán nhỉ.
thôi, anh chào em.

...
bibi.
-         - Cứ tưởng các bạn trên mạng ảo ngây thơ như mình. Mình phải thay đổi chiêu thức kinh doanh. Đi tặng.
Đúng rồi, đi tặng sao mình lại có thể u mê thế nhỉ, đúng là không học về kinh tế, dốt quá thể tả, muốn bán được hàng thì phải biết cho quan hệ rộng, nhưng cho thế nào? cho ai?
Trước tiên ,phải cho những người đẹp trước, những người nổi tiếng, vì khi ấy mọi người sẽ biết sản phẩm của mình.
search trên google tìm đến địa chỉ nhà Phuong Chanel, đây rồi, nhà đẹp quá. May quá đúng lúc chủ nhà có nhà, hôm nay sao mà may mắn thể nhỉ.
Bấm chuông cửa, Kính -coong.
Một người phụ nữ đài các bước ra, ôi xinh quá. đẹp hơn cả trong ảnh.
Mình lịch sự.
- Chào chị.
- Dạ, anh hỏi ai ?
À, mình là Ngô Duy Phương ,bạn trên FB với Phương
- À, em nhận ra rồi.
nàng cười tươi như hoa.
- Bạn đang có khách à?
- Dạ vâng, Anh Đàm Vĩnh Hưng vừa ra chơi, có cả Chị Thanh Lam nữa.
-Xin lỗi, làm mất thời giờ của em quá.
Không sao, nàng vẫn duyên dáng như thường ngày.
Mình quên béng mất nhiệm vụ của mình. Nhìn làn da trắng đẹp của nàng mình mới nhớ ra.
- À công ty anh có mấy sản phẩm chức năng, anh muốn tặng em cũng là để quảng bá.
Mình run run đưa ra cái túi đỏ ,trong có 3 lọ Sp.
Nàng khẽ nhau mày.
- Em cám ơn, nhưng nhà em nhiều sản phẩm cao cấp lắm mà em không dùng. Anh có lấy em tặng thêm cho.
Mình đỏ bừng mặt, lần đầu tiên tặng quà bị từ chối.
Cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh mình nói.
- Em vào tiếp khách đi ,anh về.
Hôm nay là một ngày đẹp trời, mình đã gặp may mắn mặc dù bị từ chối không nhận sản phẩm của nàng Phuong Chanel nhưng không sao, gặp được ngừoi mình ngưỡng mộ là vui rồi.